BÀI GIỚI THIỆU
SÁCH THÁNG 4
Cuốn sách: “Người lính Điện Biên kể
chuyện”
Kính thưa
quý thầy cô và các em học sinh thân mến!
Điện Biên Phủ nay đã khác, không còn những hố bom xám xịt,
lũy thép gai và hào giao thông chằng chịt … như 70 năm về trước, thay vào đó là
một thành phố trẻ phát triển đầy sinh khí với cánh đồng Mường Thanh lúa
xanh ngút ngàn, trường học rộn tiếng trẻ thơ, những con đường tấp nập, hối hả
người, xe; nhà cao tầng, các công trình mọc lên san sát… chiến trường xưa giờ
chỉ còn là di tích.
Cầm trên tay cuốn sách “Người lính Điện Biên kể chuyện”, bồi hồi dạo bước trên
những chiến tích xưa của chiến trường Điện Biên Phủ, thăm bảo tàng chiến thắng
và thắp hương tri ân các anh hùng liệt sỹ tại nghĩa trang A1 mà lòng tôi như
lắng lại. Qua lời kể của một người lính, nhà giáo ưu tú Đỗ Ca Sơn – một chiến
sĩ của Trung đoàn 174, đánh đồi A1 tại Điện Biên Phủ năm 1954, được thể hiện
bằng văn phong của nhà báo trẻ Kiều Mai Sơn, cuốn sách “Người lính Điện Biên kể
chuyện” gồm 21 mẩu chuyện là những câu chuyện mộc mạc, chân thực về những con
người đã làm nên chiến thắng quyết định để giành lại độc lập, hòa bình cho Tổ
quốc.
Để
có được chiến thắng vẻ vang, bộ đội, dân công và các tầng lớp nhân dân tham gia
chiến dịch Điện Biên Phủ đã phải vượt qua biết bao khó khăn, gian khổ cùng vô
vàn mất mát và hi sinh. Nhưng cũng chính sự hiểm nguy giữa cuộc chiến sinh tử
mà tình đồng đội, đồng chí cũng được thể hiện chân thành, trong sáng và vô tư
nhất. Và không chỉ có tình yêu thương giữa những con người cùng chung chiến
tuyến; thầm lặng, sâu kín đâu đó là lòng thương cảm đầy nhân văn của anh bộ đội
Cụ Hồ dành cho những thương binh và tù binh Pháp – đối thủ đã bị đánh bại….
Những câu chuyện được nhà giáo ưu tú Đỗ Ca Sơn kể lại khi tuổi đời đã ngoài 80,
nhưng kí ức về những ngày đêm lịch sử ấy vẫn còn vẹn nguyên. Ông chia sẻ:“Tôi
không kể lịch sử chiến dịch, không kể về những diễn biến của chiến dịch, mà tôi
kể những mẩu chuyện những người lính chúng tôi ở Trung đoàn 174 của Đại đoàn
316 đã chiến đấu như thế nào, đã sống như thế nào trong 56 ngày đêm ấy”. Trong
chiến dịch Điện Biên Phủ Đại tướng Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp đã lựa chọn cách
“Đánh chắc, tiến chắc” thay cho “Đánh nhanh, thắng nhanh”. Ở cách đánh này việc
giao thông hào là chiến thuật chủ yếu, mỗi chiến sĩ một đêm phải đào 2m giao
thông hào. Đại đội có 100 quân thì được khoán 200m một đêm. Chỉ huy De Castries
của địch biết quân ta thông hào. Chúng dùng máy bay ném bom, tập trung đại bác,
súng cối để cản phá việc đào hào. Đào trận địa cũng là cuộc chiến đấu ác liệt,
dai dẳng và đẫm máu không kém gì những cuộc tiến công giáp lá cà giữa hai bên.
Ban đêm quân ta đào hào ban ngày địch gài mìn vào đó. Đêm hôm sau ta đào tiếp,
vừa bổ nhát cuốc xuống, tiếng mìn nổ khiến người lính hi sinh ngay tại chỗ. Đêm
xuống, nghe thấy tiếng động lịch kịch, địch thả pháo sáng, thả đèn dù trên bầu
trời khiến cả một vùng rõ như ban ngày. Rồi sẵn vị trí đã căn, súng cối và đại
bác của địch nện vào khiến quân ta phải chịu thương vong. Sau một đêm đánh
trận, sáng hôm sau trở về, đại đội có 100 người, hi sinh khoảng 20 người và
khoảng 30 người bị thương. 100 suất cơm đành để nguyên một nửa không có người
ăn. Nhưng người lính sống sót vừa mệt mỏi lại vừa thương bạn, nhiều người cũng
bỏ ăn. Cơm nằm lăn lóc trên miệng hào. Anh nuôi ném mạnh con dao và nắm cơm
đang cắt dở, nước mắt ràn rụa. Nấu cơm không thằng nào ăn thì nấu làm gì? Câu
hỏi nghẹn ngào trong nước mắt ấy khiến anh nuôi có một quyết định nhanh chóng:
"Tôi ra chiến đấu. Đằng nào anh nuôi cũng chết kia mà đằng nào anh nuôi
cũng hi sinh kia mà thế mà vẫn mang tiếng chỉ nấu cơm thôi. Ra chiến đấu, tôi
có chết cũng là chết với tư cách chiến sĩ, không phải chết với tư cách anh
nuôi". Hay trong câu chuyện “Nỗi
đau thịt trộn bùn non”. Nhà thơ Tố Hữu đã viết về chiến dịch Điện Biện Phủ với
những câu thơ đã được nhiều thế hệ người Việt Nam ghi nhớ:
“ Năm mươi sáu ngày đêm
Khoét núi
Ngủ hầm
Mưa dầm
Cơm vắt
Máu trộn bùn non”
Di
chuyển trong chiến hào, những đôi dép lốp, dép râu của các chiến sĩ ta dẫm lên
bùn đất, không chỉ có máu, mà còn dính thịt của các đồng đội mình. Thịt và máu
của các chiến sĩ trộn bùn non, thứ bùn nhão nhoét. Anh em dẫm lên mà nước mắt
tuôn trào. Khi trở về hầm của mình để nghỉ, có khi chúng tôi phải tháo chiếc
dép ra lấy que gạt bùn đất dính máu và thịt của đồng đội. Vừa làm như thế mà
nước mắt chảy ròng.
Còn nhiều và còn nhiều câu chuyện rất chân thật, rất con người. Hãy đọc và cảm
nhận lòng quả cảm, ý chí sắt thép, sự thông minh sáng tạo và sự hy sinh vĩ đại
của mỗi người lính. Cuốn sách hiện nay đang có mặt tại thư
viện trường tiểu học Phương Liệt. Mời các em tìm đọc cuốn sách này trong thư
viện nhà trường nhé!
Chúc các em có những giờ đọc
sách thú vị và bổ ích!
Hẹn gặp lại các con trong buổi giới thiệu sách lần sau!